Hôm đó là ngày 2 tháng 1, 2:04 sáng. Tôi thức dậy bởi tiếng gõ cửa.
mỗi 3 giây 1 lần gõ. Tôi ngồi dậy và bước ra cầu thang đi xuống. Càng đi
xuống tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh, giống tiếng tim đập hơn là gõ
cửa. Khi tôi đến ngay cánh cửa, tiếng gõ dừng lại, tôi nhìn ra ngoài và
chẳng có ai ở đó.
Tôi trở về phòng và nằm lên giường, suy nghĩ chắc chỉ là một trò chơi
khăm của bọn con nít. 4:21 sáng tôi thức dậy bởi tiếng đóng cửa. Tôi
nhảy dựng lên, sợ hãi. Nhìn qua cửa sổ lạnh buốt tôi tìm thấy dòng chữ ”
Cười đi ” viết ngay ở đó. Tôi lấy cái điện thoại kế bên, chuẩn bị gọi
911, và chỉ nghe được dòng chữ nói là ” Ta kêu ngươi cười đi mà “. Tôi
đã khóc và bỏ chạy thục mạng ra ngoài.
Ngay khi tôi chạy ra ngoài và gõ cửa nhà hàng xóm đối diện đường bên
kia. Họ đã đưa tôi vào và giữ tôi trong khi tôi khóc sướt mướt. Họ gọi
cảnh sát. Đúng 5:42, cảnh sát đến nhà hàng xóm và sau khi đã khám xét
nhà tôi kĩ càng. Họ nói rằng chẳng có bằng chứng nào nói là có người đột
nhập vào nhà tôi ngoài tôi. Dòng chữ trên cửa sổ đã biến mất, cũng như
là trên cái điện thoại. Họ bảo tôi rằng hãy ngủ đi và khuyên tôi hãy đi
khám bác sĩ về căng thẳng và suy nhược thần kinh. Chết tiệt. Tôi biết
điều xảy ra với mình là sự thật.
Tối hôm sau, sau khi ở lại một ngày tại nhà hàng xóm, tôi quay trở về
nhà. Tôi lên phòng ngủ và đặt một cái camera. Nó hướng thẳng đến cái
cửa phòng ngủ. Tôi đặt chế độ quay và đi ngủ. May thay, tôi ngủ ngon
giấc suốt đêm. Tuy nhiên, khi mà tôi xem lại đoạn băng, Tôi không thể
nào tin vào mắt mình.
3 giờ sáng, có một thứ gì đó trồi lên từ dưới giường ngủ của tôi. là
một người đàn ông trần truồng, gầy còm. anh ta đứng dậy và nhìn tôi ngủ
trên giường. anh ấy cứ đứng như vậy gần như hàng giờ, không cử động. Và
anh ta bắt đầu di chuyển. anh ta đi đến chiếc camera đến khi mặt anh ta
hoàng toàn nằm gọn trong tầm nhìn. anh ta hoàng toàn nhợt nhạt và mạch
máu gân máu đều lồi lên trên đầu. đôi mắt thì hoàn toàn đen, với một nụ
cười trên gương mặt. Anh ta nhìn vào cái camera trong vòng 2 tiếng đồng
hồ, không nháy mắt, chỉ nghiêng đầu qua lại.
Sau khi 2 tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào chiếc camera đã qua, anh
ta trở về và đi xuống giường tôi . Tôi trả qua đoạn băng đến đoạn mà
chiếu tôi lúc thức giấc và bước đến cái camera. Video đã ngừng. Tôi chết
lặng trong sợ hãi. Đoạn phim cho thấy anh ta chui xuống giường chứ
không rời khỏi. Dù cho đó là cái gì, nó vẫn ở đó.